NGHE KỂ CHUYỆN CÙNG BOH: Có nhà nhưng không có mái ấm p2
Ngày ấy, tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện, chỉ nghe những người lớn kể lại với nhiều lời đồn thổi. Mẹ tôi đã rời bỏ gia đình vì lý do không rõ ràng, và ông bà nội khuyên tôi không nên tìm hiểu quá khứ, bởi việc đó chỉ mang lại đau khổ cho chính mình.
Nghe theo lời ông bà, tôi đã không bao giờ hỏi thêm, nhưng sự oán hận và tủi thân luôn ám ảnh trong lòng tôi. Tôi rất muốn tìm mẹ để hỏi tại sao bà nỡ lòng bỏ lại đứa con chưa đầy tuổi. Không có cha mẹ nào lại xem con ruột thịt như người dưng nước lã, bỏ mặc và không một lần ngoái đầu nhìn lại.
Cho đến một ngày gần đây, ngay trước khi lên đường sang Thái Lan, tôi vô tình tìm thấy câu trả lời mình luôn khao khát. Trong lúc kiểm kê đồ đạc trong kho, tôi phát hiện ra quyển nhật ký của bà nội nằm lẫn trong đống sách cũ. Hồi còn sống, bà rất thích làm thơ, nên chỉ cần nhìn thoáng qua trang bìa, tôi cũng nhận ra nét chữ quen thuộc. Bà giữ thói quen ghi chép nhật ký từ khi nhận nuôi tôi. Đọc từng dòng tâm sự, tôi nghẹn ngào rơi nước mắt. Hóa ra, tôi đã oán hận nhầm người. Mẹ tôi không phải người xấu mà là nạn nhân đáng thương của một cuộc hôn nhân đầy lừa dối.
Bố tôi đã phản bội mẹ từ khi tôi còn chưa chào đời. Mẹ vốn hiền lành nên cứ nhẫn nhịn bỏ qua. Nhưng một lần, mẹ bắt quả tang bố đưa nhân tình về nhà làm chuyện trái đạo đức, khiến tim mẹ tan nát. Mẹ khóc ngất trong vòng tay bà nội, tâm trí rối loạn cộng thêm trầm cảm sau sinh đã đẩy mẹ vào hố sâu tuyệt vọng. May mắn là ông nội tìm thấy mẹ kịp lúc trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ. Tiếng khóc khát sữa của tôi đã kéo mẹ trở về. Ông bà nội không bao che cho con trai mà ép bố tôi phải sống có trách nhiệm hơn. Bà ghi lại rất rõ từng dòng cảm xúc khi ấy, vừa đau đớn, vừa xấu hổ khi thấy con dâu và cháu nội chịu nhiều thiệt thòi.
Bố tôi vì áp lực gia đình nên tạm yên ổn trong một thời gian ngắn. Tuy nhiên, đến năm tôi hai tuổi, gia đình hoàn toàn tan vỡ, không ai có thể hàn gắn nỗi tuyệt vọng của mẹ. Không có tiền, không có nhà cửa, mẹ quyết định để tôi lại cho ông bà nuôi, sợ rằng nếu mang theo tôi, cả hai mẹ con sẽ phải sống trong nghèo khó suốt đời. Bà nội đã khóc nghẹn khi chứng kiến cảnh con dâu ngoan hiền quỳ lạy xin ông bà nhận nuôi tôi để tôi có cuộc sống đủ đầy. Bà dúi cho mẹ ít tiền và vàng, nhưng mẹ kiên quyết từ chối. Mẹ dặn bà đừng kể lại bất cứ điều gì về mẹ, dù tôi có oán giận thì cứ để tôi nghĩ mẹ tệ bạc cũng được.
Đúng như lời mẹ dự đoán, sau khi biết hết sự thật về gia đình mình, tôi đau đến mức không thở nổi. Cơn oán hận trong lòng vẫn chưa nguôi. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại ích kỷ như vậy. Mẹ đã chạy trốn khỏi cuộc sống đầy bi phẫn, lấy tôi làm lý do để biện minh cho hành động bỏ rơi con cái. Mẹ nói mẹ thương tôi, nhưng từ ngày mẹ bỏ đi, mẹ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi dù chỉ một lần. Giờ đây, chỉ còn ông bà là những người thực sự yêu thương tôi, nhưng họ cũng đã ra đi mãi mãi.
>>> Xem thêm các bài đăng về Evachoice