BỐ MẸ ÍCH KỶ MỘT LẦN CÓ ĐƯỢC KHÔNG ? (Phần 1)
Ngày mình gói ghém chăn màn vào chiếc hòm tôn cũ, xách thêm vài bộ quần áo và lên đường đi học nội trú cấp ba, bố ngồi cùng các bác hàng xóm, tay cầm chén trà, miệng cười nói vui vẻ nhưng giọng như đùa như thật: “Toàn rồi, ba năm cấp ba mỗi năm nó về hai lần, bốn năm đại học mỗi năm nó về hai lần, rồi ra trường đi làm, lấy chồng mỗi năm nó về một lần.
Thế là coi như mất con luôn từ đây chứ còn gì nữa.” Lời nói của bố khiến lòng mình hơi chùng xuống, nhưng cảm giác háo hức khi bước vào một cuộc sống mới nhanh chóng lấn át. Tuổi 15, mình như một con chim rời tổ, đôi cánh chập chững bay đi tìm bầu trời cao rộng.
Hai mươi năm trôi qua, mình giờ đã có gia đình riêng, công việc ổn định ở thành phố lớn, còn bố mẹ vẫn sống trong căn nhà cũ nơi vùng ngoại ô. Họ đã quen với cuộc sống chỉ có hai người, không còn tiếng cười đùa của con cái. Những người bạn thân thiết của bố mẹ lần lượt rời bỏ làng quê, người về quê, người lên phố trông cháu, kẻ theo con đi lập nghiệp xa, có người thì ra đi mãi mãi. Mẹ mình giờ có chiếc smartphone để vào mạng tám chuyện với mấy cô bạn, xem quần áo, nghe nhạc trữ tình đến khuya, còn bố thì cứ 8 giờ tối là ngủ một giấc dài, đến 10 giờ tỉnh dậy, lại châm điếu thuốc lào rồi trằn trọc cả đêm.
Thi thoảng, khi đã quá chén, bố gọi điện cho mình, tiếng nói trong máy run run, nửa như trách móc nửa như than thở: “Mẹ mày có cái điện thoại, bố thành người thường.” Mình hiểu, bố không quen với cảm giác bị bỏ lại phía sau. Những năm gần đây, bố mẹ cứ băn khoăn mãi về chuyện ở hay đi. Họ muốn hồi hương, nhưng bạn bè đều khuyên: “Quê buồn lắm, không như trước đâu. Họ hàng càng xa càng quấn quýt, mà càng gần càng lạnh nhạt.” Tính chuyện bán nhà lên ở với con trai để con cái có thêm vốn liếng tích lũy, nhưng lại đọc trên mạng bao nhiêu bài học cay đắng. Cuối cùng, họ vẫn quyết định ở lại mảnh đất nửa quê nửa phố, nơi mà bạn bè đồng nghiệp đều đã tứ tán, tuổi già thì trông chên ngày qua ngày.
Bố mẹ mình tính khí khác nhau, nên bao nhiêu ấm ức, buồn khổ, mâu thuẫn từ thời thanh xuân vẫn còn theo ông bà đến tận bây giờ. Mẹ mình vốn tính cởi mở, khi còn ở thành phố có rất nhiều bạn bè, thường nán lại tám chuyện ở nhà bạn nào đó cả buổi. Nhưng từ khi về quê, bà luôn miệng than thở rằng không may lấy phải người chồng khắc nghiệt như bố, rằng cả đời bà phải chịu đựng ông, nhưng chưa một lần bà nói muốn bỏ ông. Bố mình thì gai góc, không có bạn, cũng chẳng dễ gần. Những món quà con cái mua cho, từ cái điện thoại, cái áo mới, đến chai rượu, bố đều chê bai, nhưng thật ra vào những dịp đặc biệt, ông lại mặc áo con mua đi chơi, mang rượu ra đãi khách, không quên khoe cái điện thoại con dâu tặng.
Mỗi năm, đôi ba lần mình về thăm nhà, bố mẹ luôn gói ghém từ con gà, bó rau, quả trứng, thùng lớn thùng nhỏ chất đầy xe mang lên phố cho con cháu. Người xung quanh trêu đùa: “Con gái lấy chồng, bòn nhà mẹ đẻ”, mình đã nhiều lần dặn bố mẹ đừng làm vậy, nhưng ông bà vẫn bỏ ngoài tai. Mình hiểu, với bố mẹ, việc được chăm sóc con cái vẫn là một niềm vui, một ý nghĩa của cuộc sống. Bố vẫn thường nói: “Cứ để cho bố mẹ gói, chúng mày còn trẻ, đi làm ăn xa, có mấy thứ nhà quê này ăn cho sạch.”
Những ngày mưa xen lẫn nắng hanh, ký ức tuổi thơ lại ùa về trong tâm trí. Hồi bé, mỗi khi trời mưa, mình thường kéo mấy con búp bê ra chơi, khi mưa tạnh thì leo lên mái nhà đón cầu vồng. Những con búp bê ấy là do bố mua cho trong mỗi chuyến buôn sang Trung Quốc. Nhờ chúng, mình trở nên đặc biệt trong mắt bọn trẻ cùng xóm, và đến giờ, mấy con búp bê ấy vẫn được mẹ bọc nilon cất kỹ trong tủ.
Có một ngày, hình ảnh mờ nhạt trong trí nhớ của mình vẫn rõ nét là cảnh bố ôm mình vào lòng thủ thỉ: “Ráng học giỏi để sau này không phải buôn bán vất vả như bố.” Bố mình không phải là người hay nói lời yêu thương, nhưng trong cái ôm ấy, mình cảm nhận được hết tình thương và hy vọng mà bố dành cho mình. Ông luôn mong mỏi mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải gánh gồng lo toan như ông.
Những năm tháng sau này, bố mẹ mình vẫn vậy, vẫn cãi nhau, vẫn trách móc lẫn nhau, nhưng sâu trong lòng họ vẫn là sự gắn bó không thể tách rời. Họ đi qua những ngày tháng cùng nhau, chịu đựng và chấp nhận những khác biệt, để rồi khi tuổi già đến, họ vẫn có nhau bên cạnh, dù cuộc sống không còn đông đúc như trước.
Mỗi lần nhìn thấy bố mẹ, mình chợt nghĩ về câu nói của bố ngày nào: “Toàn rồi, coi như mất con từ đây.” Nhưng thực ra, mình chưa bao giờ xa bố mẹ thật sự, chỉ là những khoảng cách địa lý, những bận rộn của cuộc sống khiến mình không thể về thăm họ nhiều như mong muốn. Mình chỉ hy vọng rằng, dù ở đâu, làm gì, bố mẹ luôn biết rằng mình vẫn luôn nghĩ về họ, vẫn luôn trân trọng những tình cảm, những điều nhỏ bé mà họ đã dành cho mình suốt bao năm qua.
Cuộc sống cứ thế tiếp tục, và mình biết rằng, dù có bao nhiêu thay đổi, bố mẹ vẫn là chốn bình yên để trở về. Như chú chim rời tổ năm nào, dù bay xa đến đâu, cuối cùng vẫn luôn muốn quay về nơi tổ ấm, nơi có những người thân yêu nhất đời.