CẢM ƠN VÌ ĐÃ ĐƯỢC LÀM CON CỦA MẸ (Phần 2)

Nguyễn Trinh

Trong phần này chúng mình chia sẻ những diễn biến tiếp theo câu chuyện ở phần 1

Cô giáo nhốt cả mình lẫn bạn ấy vào căn nhà gỗ. Mình gào khóc ầm ĩ, ôm chặt lấy cái cột, khiến cô giáo vất vả mãi mới kéo mình đi được. Còn con bé kia thì tỏ ra cứng đầu, không phản ứng gì khi cửa nhà gỗ được khóa lại. Bên trong tối om, mình sợ hãi vô cùng. Sấm chớp bắt đầu nổi lên đùng đùng, và mình gào khóc lớn hơn cả tiếng sấm. Cô giáo phải bịt tai lại vì tiếng khóc của mình quá to. Mình còn nhớ mãi lời cô nói: "Bé tí mà hét to hơn cả còi!"

Mình van xin cô tha lỗi, hứa không bao giờ nghịch ngợm nữa. Nhưng cô giáo vẫn kiên quyết đóng cửa lại, nhốt mình trong căn nhà gỗ đó. Khi mắt đã quen với bóng tối, mình phát hiện ra giữa căn nhà có một miếng gạch cũ, được đậy nắp gỗ cẩn thận bên trên. Mình vừa nín xong đã lại khóc toáng lên vì sợ ma, tưởng tượng ra đủ thứ quái vật sẽ trồi lên từ dưới giếng. Mới bốn tuổi, làm sao mình biết được gì!

Bốn góc cạnh của tình mẫu tử (7 Mẫu)

Nhìn thấy mình la hét, con bé bên cạnh cũng bắt đầu hoảng sợ, nó đập cửa ầm ầm để ra ngoài. Nhưng ngoài kia mưa nặng hạt rơi xuống nóc nhà tạo thành những âm thanh kỳ quái, nên không ai nghe thấy gì. Một lúc sau, khóc nhiều quá, mình ngất xỉu lúc nào không biết.

Khi tỉnh dậy, mình thấy mình đang nằm trong tay mẹ. Mắt mẹ đỏ hoe, các bạn học xung quanh thì hoang mang. Cô giáo đã thả mình ra ngoài, trời tạnh mưa và trời đã gần tối. Bình thường, mẹ mình rất hiền lành, chưa bao giờ mắng mỏ hay giận dữ, nhưng hôm đó, lần đầu tiên mình thấy mẹ nổi trận lôi đình.

“Tại sao cô giáo lại phạt nhốt con tôi vào một nơi nguy hiểm như vậy? Cô có biết rằng con tôi sợ hãi như thế nào không? Nếu tôi không đến đón con sớm vì trời mưa to, liệu cô có phát hiện ra con tôi đã ngất xỉu trong đấy không?” Mẹ gào lên. "Tại sao con tôi bị bạn khác bắt nạt mà cô không bảo vệ cháu? Rõ ràng con bé kia đã xô ngã rồi đánh con tôi trước, sao cô không sơ cứu những chỗ bị cào, bị cắn cho cháu, lại để cháu mặc quần áo bẩn như vậy? Nhốt nó vào chỗ tối có cái giếng nguy hiểm kia, lỡ con tôi hoặc bạn nó rơi xuống giếng thì sao? Quát mắng bọn trẻ nhỏ có ích lợi gì? Đúng là con tôi sai khi đánh bạn, nhưng mà cô xem, đứa nào thương tích nhiều hơn?” Mẹ mình nói một hơi như bắn rap, giọng run run vì giận.

Cô giáo vẫn đổ lỗi rằng mình nghịch phá, bởi thường ngày mình khá hiếu động hơn các bạn trong lớp. Tuy nhiên, hôm đó mình chẳng làm gì sai cả. Nếu bạn kia không xô đẩy và làm mình ngã, thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, ai mà không có vài lần như thế. Sự cố hôm đó làm mình thật bất ngờ, vì lần đầu tiên thấy mẹ phản ứng dữ dội như vậy. Ở nhà, mẹ thường rất nhẹ nhàng, chỉ nhắc nhở khi mình trèo cây, chạy nhảy hoặc ngã đau. Khi mình đánh nhau với lũ trẻ trong xóm, bố sẽ mắng, nhưng mẹ chưa bao giờ nặng lời như thế.

Vậy mà khi mình bị bắt nạt ở trường, mẹ đã thay đổi kinh ngạc. Mẹ quyết định sẽ chuyển mình sang trường khác vì thất vọng với cách giáo dục của các cô và lo lắng cho sự an toàn của mình. Trên đường về nhà, mẹ ôm mình rất chặt, im lặng suốt quãng đường dài. Chỉ khi đến cổng nhà, mẹ mới ôm mình khóc nức nở, đôi vai gầy guộc run lên từng đợt. Mẹ liên tục nói lời xin lỗi, và mình cảm nhận được bao nhiêu nỗi sợ hãi đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác ấm áp trong lòng.

Kể từ đó, mình không còn bị bắt nạt lần nào nữa. Những năm tháng sau này, mẹ luôn ở bên cạnh mình, âm thầm dõi theo và giúp đỡ. Chẳng có người mẹ nào không biết cách bảo vệ con cái cả, chỉ là mỗi người thể hiện tình yêu thương theo cách khác nhau mà thôi.