CẢM ƠN VÌ ĐÃ ĐƯỢC LÀM CON CỦA MẸ (Phần 1)

Nguyễn Trinh

"Tại sao cô giáo lại phạt nhốt con tôi vào một nơi nguy hiểm như vậy? Cô có biết việc này khiến con tôi sợ hãi và có thể gây ra hậu quả gì không?"

Tôi hét lên trong tâm trạng bực bội và lo lắng. Nếu không có trời mưa to bảo tôi đến đón con sớm, liệu cô có kịp phát hiện ra con tôi đã ngất xỉu vì nghẹt thở trong đó không?

Tình cảm mẹ con - Tin tức mới nhất 24h qua - Báo VnExpress

Ngày hôm đó là một trong những ngày quan trọng nhất đối với tôi – lễ Vu Lan, ngày mà tôi dành cả lòng thành để tưởng nhớ và đền đáp công ơn dưỡng dục của ba mẹ. Tôi may mắn có một tuổi thơ khá êm đềm và có thể sống cuộc sống như bây giờ, tất cả là nhờ vào sự dạy dỗ của mẹ. Thú thật, nếu không có mẹ, có lẽ tôi chỉ muốn mượn cổ máy thời gian của Doraemon để quay lại và xóa sạch những ký ức kinh hoàng khi tôi bốn tuổi. Đã mấy chục năm trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ như in.

Hồi đó, trường mẫu giáo cách nhà tôi khá xa. Vì lý do đặc biệt, bố mẹ phải cho tôi học ở trường xa như vậy. Sáng nào bố đi làm cũng tiện đường đưa tôi đến lớp, còn buổi chiều mẹ đạp xe đến đón. Những ngày nắng ráo thì không sao, nhưng khi trời mưa to, việc đưa đón trở nên vô cùng vất vả. Ngôi trường nằm trên một con dốc rất cao, phải leo hụt hơi mới tới được. Mọi thứ trong ký ức của tôi đều rất mộc mạc: sân trường bằng đất bé xíu, chỉ đủ cho một chiếc cầu trượt với vài chiếc xích đu, và vài cây hoa cổ thụ che bóng mát. Nhưng mỗi khi hè đến, tiếng ve kêu khiến đầu óc như nhức nhối.

Tưởng chừng khung cảnh nên thơ, nhưng phía sau ngôi trường có một nơi mà tôi chưa bao giờ dám đặt chân đến - một căn nhà gỗ nhỏ, cỡ như một cái kho, nằm tách biệt sau dãy lớp học. Mình biết đến căn nhà ấy sau một lần ngủ trưa và lỡ tè dầm, bị cô giáo mắng. Cô bế tôi ra phía sau để rửa, vừa làm vừa dọa: “Nếu còn hư nữa, cô sẽ nhốt con vào căn nhà gỗ kia.” Lúc ấy, tôi còn nhỏ nên chỉ nhớ rằng căn nhà tối om, khóa kín từ bên ngoài và toát lên vẻ đáng sợ đối với một đứa trẻ.

Kể từ đó, tôi không dám mắc lỗi gì trên lớp nữa. Tôi trở nên ngoan đến mức lạ lùng, ăn uống gọn gàng, không giành đồ chơi với bạn bè, và làm mọi thứ cô giáo yêu cầu. Nhưng rồi một hôm trời mưa, nỗi sợ hãi của tôi đã trở thành hiện thực. Mưa to, gió lớn ập đến bất ngờ, khiến cả lớp đang tập thể dục ngoài sân phải chạy vào trong vội vã. Tôi bị một bạn nữ chen lớn xô ngã, bẩn hết quần áo, bùn đất văng cả vào miệng. Tức giận, tôi lao lên túm tóc bạn kia và đánh nhau trước cửa lớp.

Đối thủ của tôi khá ghê gớm, nhỏ hơn tôi nhưng lại đánh rất hăng, còn cào xước mặt mũi tôi và cắn vào tay tôi nữa. Cô giáo phải can hai đứa ra, rồi lập tức mắng phạt và nhốt cả tôi và bạn ấy vào căn nhà gỗ đáng sợ đó. Tôi gào khóc, ôm chặt lấy cơ thể run rẩy, cảm giác sợ hãi cứ như đang bao trùm cả không gian.