GIẤC MƠ ĐẠI HỌC CỦA TÔI ĐƯỢC ĐÁNH ĐỔI TỪ CUỘC ĐỜI CỦA MẸ (Phần 1)
Cơn Ác Mộng Tuổi Thơ: Hành Trình Thoát Khỏi Bóng Ma Quá Khứ
Người ta thường nói: "Công cha như núi Thái Sơn," để tôn vinh công lao và sự hi sinh của người đàn ông trong gia đình. Thế nhưng, đối với tôi, bố không phải là núi Thái Sơn che chở, mà là cơn ác mộng kéo dài từ tuổi thơ đến tận bây giờ.
Gia đình tôi có hai anh em, cùng với hai chị gái là con của mẹ trước. Sau khi mẹ trước qua đời, bố mới lấy mẹ tôi và sinh ra hai anh em chúng tôi. Gia đình luôn nghèo khó, không phải vì cuộc sống thiếu may mắn, mà bởi vì bao nhiêu tiền bạc đều đổ vào những cơn say triền miên của bố. Tôi không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần tôi khóc cạn nước mắt, chỉ biết rằng, nước mắt là người bạn đồng hành duy nhất trong suốt những năm tháng đầy đau khổ đó.
Có một lần, tôi đã quyết tâm đứng lên phản kháng. Đó là khi bố uống rượu say xỉn và không có tiền để mua thêm. Ông quay sang chửi mắng mẹ, còn tôi thì không thể nhịn được nữa mà cãi lại: "Con xin bố đấy, không uống rượu một ngày thì bố sẽ chết à? Nhà mình đã nghèo lắm rồi, bố để tiền cho mẹ mua gạo đi!" Những lời nói ấy như đổ thêm dầu vào lửa. Bố trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đỏ ngầu vì rượu và giận dữ, rồi thẳng tay tát tôi một cái. Ông hét lên: "Mày dám cãi tao hả? Tao là bố mày, mày không có quyền nói như vậy!"
Bố định cầm chiếc ghế gần đó lao tới, tôi sợ hãi vô cùng, vội chạy ra khỏi nhà, trèo lên cây trứng gà trong vườn để tránh đòn. Từ trên cây, tôi nghe tiếng mẹ khóc van xin bố đừng đánh tôi. Đêm đó, tôi không dám trở về nhà, chỉ nằm co ro trên cành cây, nước mắt chảy dài vì tuổi thân và sợ hãi. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều sống trong sợ hãi, căm ghét và stress nặng nề. Có những lúc, tôi đã nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời, vì cái chết dường như là lối thoát duy nhất. Nhưng rồi, nhìn mẹ, nhìn cách bà luôn cố gắng bảo vệ hai anh em trước những trận đòn roi của bố, tôi không nỡ. Và thế là tôi cố gắng lao đầu vào học.
Mặc dù môi trường học tập cũng chẳng tốt đẹp gì, bạn bè xung quanh luôn nhìn tôi với ánh mắt xa lánh và tò mò, nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi học như điên, mỗi đêm dù có bị bố mẹ chửi rủa hay tiếng vô tuyến bật to át đi, tôi vẫn kiên trì ngồi đọc sách, nước mắt chảy dài trên từng trang giấy. Trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: học thật giỏi để thoát khỏi cái gia đình này.
Dù tuổi thơ của tôi có nhiều cay đắng và nước mắt, tôi vẫn quyết tâm không để quá khứ chi phối tương lai của mình. Nhờ vào nghị lực và sự cố gắng không ngừng, tôi đã thoát khỏi bóng ma của quá khứ, xây dựng cuộc sống mới cho chính mình.
Bố đã mất từ lâu, nhưng hình ảnh ông cầm dao đuổi đánh vẫn ám ảnh tôi trong từng giấc mơ, khiến tôi nhiều đêm không thể ngủ yên. Dù vậy, tôi đã học được cách tha thứ, không phải vì bố, mà vì chính bản thân tôi. Tôi xứng đáng có một cuộc đời hạnh phúc hơn, một cuộc đời không còn bị ám ảnh bởi quá khứ đau thương.