ĐÔI GIÀY CUỐI CÙNG CỦA BA (Phần 2)

Nguyễn Trinh

Đôi giày mới, món quà mà tôi trân trọng dành tặng ba trong ngày cưới, giờ đây trở thành kỉ vật thiêng liêng nhất.

Những dòng tin nhắn ấy hiện lên trên màn hình điện thoại như một nhát dao cứa vào tim tôi. Từng chữ, từng câu như những mảnh vỡ sắc nhọn đâm sâu vào tâm can. Đôi mắt nhòe đi, nước mắt lăn dài trên má, hòa quyện vào nỗi đau xót đang trào dâng. Câu chuyện giản dị về tình yêu thương của ba mẹ, giờ đây lại trở nên bi kịch đến xé lòng.

Đôi giày mới, món quà mà tôi trân trọng dành tặng ba trong ngày cưới, giờ đây trở thành kỉ vật thiêng liêng nhất. Tôi nhớ rõ ánh mắt của ba khi nhận món quà, đôi mắt ấy chứa đựng bao nhiêu niềm hạnh phúc và tự hào. Để có thể mang vừa đôi giày ấy, ba đã phải cố gắng đến nhường nào. Những đêm khuya, tôi thường nghe thấy tiếng ba lật trở trong giấc ngủ, có lẽ là vì đôi chân đau nhức. Nhưng sáng ra, ba vẫn cố gắng nở một nụ cười tươi rói để an ủi tôi. Tình yêu của ba dành cho con gái lớn lao biết bao, lớn hơn cả nỗi đau về đôi chân đã già nua.

Nhưng rồi, số phận nghiệt ngã đã cướp đi người cha yêu quý của tôi. Món quà cuối cùng mà ba chuẩn bị cho tôi, những miếng thịt ngon lành mà ba đã chọn lựa kỹ càng, giờ đây trở nên vô vị. Bữa cơm thịnh soạn mà tôi đã chuẩn bị với bao tâm huyết, giờ đây chỉ còn lại sự trống trải và nỗi đau xót.

Tôi nhớ những câu chuyện ba kể về tuổi thơ, về những ước mơ, về cuộc sống. Giọng nói ấm áp, đôi bàn tay chai sạm xoa đầu tôi, tất cả đều trở thành những kí ức đẹp đẽ. Giờ đây, ba đã ra đi, để lại trong tôi một khoảng trống vô tận mà không gì có thể lấp đầy. Tôi ước giá như thời gian có thể quay trở lại, để tôi có thể nói với ba nhiều hơn những lời yêu thương, để tôi có thể ôm ba thật chặt một lần nữa.