ÁC MỘNG CỦA GIA ĐÌNH TÔI (Phần 1)

Nguyễn Trinh

Những đêm trằn trọc, tôi không khỏi lo lắng, tự hỏi liệu có phải mình đã quá kỳ vọng vào con? Hay là con đang gặp phải một vấn đề gì đó mà không muốn chia sẻ?

Cái ngày con gái tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, niềm vui như vỡ òa. Mọi vất vả, lo toan của vợ chồng tôi như tan biến hết. Chúng tôi đã cùng nhau nuôi dưỡng ước mơ của con, và giờ đây ước mơ ấy đã trở thành hiện thực. Niềm vui ấy như một tia nắng ấm áp xua tan đi những mệt mỏi, vất vả của bao ngày qua.

Những kỷ niệm tuổi thơ của con cứ ùa về trong tâm trí tôi. Hình ảnh một cô bé tóc xù, mắt tròn xoe, luôn tò mò về mọi thứ. Con thích đọc sách, thích vẽ tranh và luôn mơ ước được trở thành một nhà thiết kế thời trang. Để ủng hộ ước mơ của con, vợ chồng tôi đã không tiếc bất cứ điều gì.

Tuy nhiên, gần đây, tôi nhận thấy con gái mình đã thay đổi rất nhiều. Con ít khi chia sẻ với tôi về những chuyện ở trường, về bạn bè, về những khó khăn mà con đang gặp phải. Con thường trốn trong phòng, cắm đầu vào chiếc điện thoại. Những đêm trằn trọc, tôi không khỏi lo lắng, tự hỏi liệu có phải mình đã quá kỳ vọng vào con? Hay là con đang gặp phải một vấn đề gì đó mà không muốn chia sẻ?

Với quyết tâm muốn hiểu rõ hơn về con gái, tôi đã quyết định lên thành phố thăm con mà không báo trước. Khi đứng trước cánh cửa phòng trọ của con, lòng tôi như nghẹn lại. Cánh cửa hé mở, một căn phòng nhỏ hẹp với những đồ đạc lộn xộn hiện ra trước mắt tôi. Trên bàn học, một chiếc điện thoại cũ kỹ đang rung lên. Tôi nhìn vào màn hình, thấy một tin nhắn chưa đọc. Tim tôi đập thình thịch khi nhận ra đó là tin nhắn của con..."