Tôi vừa mất đi đứa con đầu lòng hết mực yêu thương. Mất mát này là sự ân hận, day dứt trong từng giây phút của tôi. Do sự tắc trách của gia đình cùng với lỗi lầm của người mẹ như tôi khiến con mất một cách oan uổng nhưng tôi mạnh mẽ, nuốt nước mắt vào trong. Gia đình cùng tôi động viên, an ủi, xin anh bình tâm nhưng không thể làm chồng tôi vơi bớt nỗi buồn, anh vẫn trách cứ và không dung thứ cho tôi.
Khoảng gần một năm, anh hầu như không giao tiếp, liên lạc dù tôi luôn bên cạnh động viên anh vượt qua. Nỗi đau mất con quá lớn khiến anh không nhận thức được đúng sai trong cuộc sống. Anh lao vào trách móc, tôi thì không biết cách nào ngoài im lặng. Anh dùng những lời lẽ tàn nhẫn nói với tôi khiến tôi ngày càng mất động lực để cố gắng. Chia sẻ lên đây, tôi chỉ mong muốn có một nơi được nói hết nỗi lòng. Mong anh chị giúp tôi lời khuyên để vượt qua nỗi đau này. Tôi thật sự tuyệt vọng.