Tôi là nữ, 25 tuổi, đang làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Trong thời gian khoảng hai năm, em làm việc với một bạn nam lớn tuổi hơn, gốc Á. Sau thầy hướng dẫn luận văn của tôi, anh là người trực tiếp dạy và giúp đỡ tôi nhiều thứ trong nghiên cứu. Trong công việc, anh giỏi giang nhưng rất khiêm tốn, giúp đỡ tận tình nhưng không bao giờ tranh công, luôn công nhận tôi với thầy và những người khác. Đôi lúc tôi hơi thấy bất công với anh nhưng anh bảo trong mắt anh, như vậy là công bằng. Mỗi khi tôi về Việt Nam, anh đều khăng khăng họp giờ khuya bên anh để tôi không phải thức khuya hay dậy sớm.
Ban đầu tôi không để ý anh lắm do anh cực kỳ hướng nội và ít chia sẻ chuyện cá nhân. Anh cũng ít chơi hay nói chuyện với những người trong văn phòng, chỉ đến làm việc rồi lẳng lặng đi về, đồng thời cũng không bao giờ tham dự các sự kiện do khoa hay trường tổ chức. Tôi thấy rõ anh rất không thoải mái với đám đông và người lạ. Một lần, do áp lực công việc, tôi đã khóc trong góc bàn của mình và tình cờ anh thấy được. Anh an ủi làm tôi thấy bất ngờ, vì một người trông lạnh như thế lại rất tinh tế và ấm áp. Có lẽ tôi bắt đầu để ý anh từ đó. Tiếp xúc nhiều hơn, tôi cảm nhận anh đàng hoàng, tự trọng, đạo đức, có lối sống lành mạnh, nhẹ nhàng, khá kỹ tính và chi tiết. Anh thích ở nhà đọc sách và dành thời gian cho gia đình. Dù không có nhiều bạn bè nhưng tình bạn của anh đều lâu dài.
Chuyện có lẽ chỉ dừng lại ở cảm xúc mến mộ của một người cấp dưới cho cấp trên nếu không có một số chuyện xảy ra vài tháng gần đây. Cách đây vài tháng, tôi đột nhiên thấy anh ấp úng, không dám nhìn vào mắt khi nói chuyện với mình. Tôi cho qua, nghĩ là anh có vấn đề gì đó vì sau vài ngày anh bình thường trở lại, thậm chí còn trở nên xa cách hơn. Gần đây, chuyện kỳ lạ đó lại xảy ra. Mọi người trong văn phòng rủ nhau đi ăn, trong đó có anh. Tôi thấy anh khá quan tâm mình. Anh nói chuyện với tôi khi thấy tôi lạc lõng giữa đám đông. Khi tôi không thể uống hết ly rượu của mình, anh nói đổ rượu qua để anh uống giúp. Anh bắt đầu nhìn tôi cười rất trìu mến, ánh mắt rất dịu dàng, đôi lúc lại ngại ngùng lảng tránh. Anh nói rất tự hào về tôi khi chứng kiến sự trưởng thành và phát triển của tôi trong công việc. Được khoảng một thời gian như thế, tôi thấy anh lại bình thường, đôi mắt nhìn mình như một đồng nghiệp như trước.
Tôi không có nhiều kinh nghiệm về tình cảm, chỉ mới trải qua một mối tình do người đó theo đuổi, không có nhiều tình cảm nên chia tay nhẹ nhàng. Tôi được nhận xét khá xinh xắn nhưng trông khó gần do ít cười. Trước đây có một số bạn nam thích tôi nhưng không dám tỏ tình, có lẽ là vì thế. Chỉ còn một năm nữa tôi sẽ tốt nghiệp, có thể không bao giờ gặp lại anh nữa. Tôi nghĩ mình là phụ nữ, không nên sỗ sàng chủ động nhưng cũng không biết làm cách nào để dẫn dắt chuyện tình cảm này. Có thể anh cũng chỉ quý mến tôi như một người học trò và những điều tôi thấy chỉ là ngộ nhận. Nếu như thế, tôi cũng không muốn cưỡng cầu. Nhưng nếu có cơ hội phát triển tình cảm từ cả hai phía, tôi không muốn bỏ lỡ. Hy vọng có thể nghe ý kiến từ độc giả để giúp tôi hiểu rõ và ứng xử trong tình huống này. Tôi xin chân thành cảm ơn.