Ấm ức khi chồng muốn tôi phải dự sinh nhật mẹ anh

Nguyễn Trinh

Sinh nhật mẹ tôi, anh không đi cùng, giờ sinh nhật mẹ chồng anh lại muốn tôi và các con cùng đi.

Tôi viết những dòng này trong tâm trạng cay cú và bực dọc. Mọi người cho là tôi ghê gớm, tính toán, ích kỷ cũng được, bản thân chỉ muốn nói lên nỗi lòng. Tôi và chồng đang định cư tại Mỹ, cả hai đều ngoài 30 tuổi. Chồng sang Mỹ từ năm 10 tuổi theo gia đình, còn tôi sang Mỹ cách đây 11 năm. Anh là chồng thứ hai của tôi. Người chồng trước bảo lãnh tôi sang được vài tháng thì chúng tôi chia tay, tôi có một bé trai với chồng trước. Tôi bồng con trai dọn ra ngoài sống và một mình lo cho con. Chồng cũ không cấp dưỡng vì cờ bạc và không có trách nhiệm, tôi cũng không yêu cầu.

Năm 2015, khi con được 8 tháng, tôi lên mạng và quen anh (chồng hiện tại), một thời gian sau chúng tôi dọn về sống chung. Hai năm sau tôi đậu quốc tịch và tiến hành làm thủ tục bảo lãnh ba mẹ sang. Khi đó trên hồ sơ bảo lãnh chỉ có tên tôi đứng ra lãnh ba mẹ và tôi không đủ thu nhập chứng minh để bảo lãnh, lý do chỉ là mẹ đơn thân. Tôi quen biết với một chị làm chung, chị ấy thương mến tôi như em ruột nên đã về nói với chồng đứng ra bảo trợ tài chính để ba mẹ tôi sang Mỹ. Tôi vô cùng mang ơn anh chị ấy.

Năm 2018 ba mẹ tôi sang và sống cùng vợ chồng tôi được một năm, trong một năm đó giữa mẹ và chồng tôi xảy ra những mâu thuẫn vặt trong cuộc sống. Mẹ tôi chịu khó nhưng hay than vãn, cũng hay ăn hiếp ba tôi. Chồng tôi là người rể tốt nhưng nhiều lúc anh có lời nói xúc phạm đến mẹ vợ. Tôi đứng giữa đã khóc đôi ba lần. Xin nói thêm, trong một năm sống cùng, ba mẹ tôi luôn phụ giúp tiền điện nước, ăn uống mỗi tháng. Vợ chồng tôi không nhận nhưng mẹ muốn như vậy để không mặc cảm ăn nhờ ở đậu con gái. Cuộc sống tiếp diễn, có những ngày tuyết rơi dày nhưng chồng tôi vẫn dậy sớm đưa ba đi làm, ba mẹ tôi mới sang chưa có bằng lái xe. Nhờ chồng giúp mỗi sáng chiều tập lái xe nên ba mẹ đậu bằng lái sau hai tháng đến Mỹ.

Ảnh minh họa AI

Ảnh minh họa AI

Mẹ tôi bị khớp nên chịu lạnh không nổi, một năm sau ba mẹ dọn đi tiểu bang ấm hơn. Mẹ quyết định đi dù nơi mới không có người thân. Tôi cản nhiều không được nên cuối năm đó giúp ba mẹ dọn đồ đạc, ký hợp đồng thuê nhà, mua vật dụng quan trọng. Xong việc tôi phải bay về ngay vì còn tiệm và hai con nhỏ, không có ai phụ. Từ bang tôi đến chỗ ba mẹ ở hiện tại tầm 19 tiếng lái xe, từ nhà tôi qua nhà nội khoảng 4 tiếng lái xe.

Chồng tôi là người chồng tốt, người con có hiếu. Ba mẹ anh không sống cùng anh, khi anh sang đây được một năm thì ba mẹ chồng chia tay. Ba anh có niềm vui mới và đi về giữa hai nước. Mẹ anh cũng dọn ra ngoài sống với bạn trai gần đó và chạy qua lại cơm nước cho hai chị em anh. Anh tự lập, vừa đi làm vừa đi học đến năm 19 tuổi thì bỏ học đi làm nail. Từ đó đến nay, hai chị em anh cùng nhau gửi tiền cho ba khi ba yêu cầu hoặc cần tiền đi du lịch Bắc Nam. Mấy năm trước ba anh quyết định ở hẳn Việt Nam nên chị em anh lo thêm phần tiền nhà thuê, ăn uống, thuốc men.

Mấy năm gần đây, mỗi dịp sinh nhật mẹ tôi, chồng tạo điều kiện để tôi qua với mẹ cho vui, sinh nhật mẹ chồng thì anh muốn tôi đi cùng. Mấy ngày tới, mẹ chồng 60 tuổi, anh nói rất quan trọng sinh nhật tuổi này. Anh nói sinh nhật bà ngoại đúng vào tháng bận rộn, bà lại ở xa, không thể bỏ tiệm đi được, sinh nhật bà nội chỉ lái xe bốn tiếng, đi về không mất thời gian lắm nên dễ đi hơn.

Tôi cảm thấy không phải anh không làm được mà không muốn làm, thỉnh thoảng chúng tôi đi du lịch 2-3 ngày vẫn đóng cửa tiệm. Quan điểm của tôi, nếu sinh nhật mẹ tôi anh không quan trọng thì tôi cũng chẳng vui vẻ gì để về dự sinh nhật mẹ chồng cùng anh. Mẹ anh già, mẹ tôi cũng chẳng trẻ, nếu anh không vì tôi thì tại sao tôi phải vì anh? Tôi và anh cũng đi làm mệt mỏi như nhau, tôi còn thêm cả bán hàng online để kiếm thêm thu nhập. Rồi đổi lại tôi được gì? Xin hỏi mọi người, tôi có phải người quá ích kỷ, thâm hiểm không?