Tôi 23 tuổi, chồng 31 tuổi, kết hôn nửa năm, mâu thuẫn giữa chúng tôi xuất phát chủ yếu do tính cách trái ngược. Tôi thuộc típ người mơ mộng, lãng mạn trong tình yêu, yêu hết mình, thể hiện hết sức. Trong công việc tôi lại khác, nghiêm túc và tập trung. Anh hiền lành, khô khan trong tình cảm, với công việc lại có cảm xúc rất nhiều. Trong thời gian yêu nhau, có thể chênh lệch độ tuổi, anh rất nuông chiều tôi, chăm sóc tôi từng ly từng tí.
Anh khô khan nhưng khi tôi nói tôi thích gì đó là lần sau anh sẽ chủ động chiều tôi. Ví dụ gạt chân chống xe hộ tôi, đội mũ bảo hiểm cho tôi, hôn tạm biệt và đẩy cửa cho tôi. Đối với tôi, những điều nhỏ nhặt đấy đủ thể hiện tình yêu, không cần vật chất to tát gì. Sau khi cưới đến nay, từng ngày trôi qua tôi cảm thấy anh không còn cố gắng vun vén cho tình yêu này, tình cảm cũng ít dần.
Chúng tôi đi dạo công viên, hoặc tôi chủ động nắm tay anh, hoặc mạnh ai nấy đi. Trước kia đi ăn, anh hay đút cho tôi phần ngon, giờ phần ai nấy ăn. Anh không còn đội mũ bảo hiểm giúp tôi, không ôm tôi từ phía sau, cũng chẳng nắm tay tôi khi chạy xe dạo phố. Anh không dịu dàng dù tôi có khó chịu, gắt gỏng. Tôi không còn là ưu tiên số một với anh. Thật sự "hôn nhân là nấm mồ của tình yêu" hay tôi mong muốn quá nhiều?
Tôi còn ít tuổi, chấp nhận yêu và cưới anh là quyết định mà những người xung quanh, kể cả tôi không thể ngờ được. Tôi biết mình đã kết hôn, không thể dễ dàng nói bỏ là bỏ. Nhiều lần tôi giận dỗi, đã chia sẻ với anh, rồi đâu lại vào đấy. Tôi còn trẻ, chưa có con với anh, công việc đang rất tốt, không cần dựa dẫm vật chất vào ai. Tôi cũng có ngoại hình nữa. Liệu có đáng phải chịu đựng và cố sống cuộc sống không hạnh phúc thế này không?