Công bằng ở đâu cho chúng ta ( Phần 1)
Mỗi khi trời nổi giông bão, người ta hay nói rằng sau cơn mưa trời sẽ sáng. Nhưng với Mai và Tùng, dường như họ không bao giờ thấy được ánh sáng ấy. Năm năm chung sống, họ đã cùng nhau trải qua biết bao sóng gió, từ những cuộc cãi vã nhỏ nhặt, những hiểu lầm không đáng có, đến cả những khó khăn về tài chính và áp lực gia đình.
Thế nhưng, thử thách lớn nhất đến với họ không phải là những chuyện thường nhật ấy, mà là việc có con.
Hai vợ chồng cưới nhau đã gần ba năm mà mãi chưa có con. Mai từng vui vẻ và lạc quan, nhưng sau những lần thăm khám và nghe những lời chẩn đoán của bác sĩ, niềm hy vọng ấy dần biến thành sự tuyệt vọng. Mai cảm thấy vô cùng áp lực và có những lúc cô gần như rơi vào trầm cảm, tự dằn vặt mình và cho rằng mình là một người vô dụng. Nhưng may mắn thay, Tùng luôn bên cạnh cô, không để cô cô đơn dù chỉ trong một khoảnh khắc. Anh luôn ân cần chăm sóc, an ủi, và làm tất cả những gì có thể để giúp cô vượt qua nỗi buồn. Anh thường nói với Mai: "Nếu như thật sự không thể có con, anh sẽ yêu thương em gấp đôi, thay phần con cái sau này."
Cuối cùng, những nỗ lực của họ cũng được đền đáp. Mai mang thai, và thời gian trôi qua trong niềm hạnh phúc ngập tràn. Ngày Mai bước vào phòng sinh, Tùng nắm chặt tay cô, cùng cô vượt qua những cơn đau thấu trời xanh. Khi tiếng khóc chào đời của con gái vang lên, Tùng đã tự tay cắt dây rốn, tay run rẩy nhưng trong lòng ngập tràn niềm hạnh phúc. Đó cũng là lần đầu tiên Mai thấy anh khóc, nước mắt rơi ngay giữa nơi đông người.
Cuộc sống của họ thay đổi đáng kể từ khi có con. Tùng chăm con gái còn kỹ hơn cả Mai. Đêm nào cũng vậy, cứ mỗi hai tiếng, anh lại thức dậy pha sữa, thay tã để Mai có thể ngủ một giấc ngon lành. Mai đã nghĩ rằng, sau tất cả những thử thách và đau khổ, cuối cùng hạnh phúc cũng đã mỉm cười với gia đình nhỏ của họ.
Nhưng vào một ngày định mệnh, giông bão lại một lần nữa kéo đến mà không hề báo trước. Hôm đó, con gái của Mai và Tùng đã gần hai tuổi. Tùng đang chơi trò ngựa phi với con trên lưng, còn Mai thì đang nấu ăn dưới bếp. Tiếng cười giòn tan của cha con vang lên khắp nhà, nhưng đột nhiên dừng lại. Con gái nhỏ lẫm chẫm đi xuống bếp, kéo tay Mai và lắp bắp: "Ba... máu... ba... máu..."
Mai hoảng hốt chạy lên phòng khách. Cô chết lặng khi thấy Tùng nằm gục dưới sàn, mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt. Cả nhà và hàng xóm nhanh chóng đưa Tùng vào viện. Kết luận từ bác sĩ khiến Mai như rơi vào vực thẳm vô tận: Tùng đã bị đột quỵ.
Những ngày sau đó, Mai luôn bên cạnh chăm sóc Tùng, hy vọng một phép màu sẽ đến. Mỗi khi nhìn con gái ngây thơ, chưa hiểu hết sự đời, Mai lại thầm ước giá như cô có thể đổi mọi thứ để Tùng khỏe lại. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng theo ý muốn. Tùng nằm đó, lặng im, và Mai chỉ biết ôm chặt con gái, chờ đợi một phép màu...
Hạnh phúc đôi khi mong manh như những giọt nước mắt, và dù đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu giông bão, nhưng đâu đó vẫn còn những thử thách mà không ai có thể đoán trước. Thế nhưng, trong mọi hoàn cảnh, tình yêu và sự hy sinh của Tùng đã để lại trong lòng Mai một niềm tin mãi mãi: rằng họ đã từng yêu nhau chân thành và đã cùng nhau chiến đấu đến giây phút cuối cùng.\