Công bằng ở đâu cho chúng ta (P2)

Nguyễn Trinh

Những ngày sau khi Tùng bị đột quỵ, Mai cố gắng giữ vững tinh thần để chăm sóc chồng. Nhưng tin dữ lại một lần nữa giáng xuống khi bác sĩ kết luận Tùng mắc bệnh máu trắng. Cả thế giới của Mai gần như sụp đổ.

 Cuộc sống của cô thay đổi hoàn toàn, trở thành những chuỗi ngày không ngừng nghỉ giữa việc chăm sóc chồng trong bệnh viện, chăm sóc con gái nhỏ ở nhà, và hoàn thành công việc tại cơ quan. Chỉ trong một tuần, Mai đã sút mất 5kg. Mỗi tối, cô vẫn đưa con gái vào viện thăm bố, nhưng con bé luôn sợ hãi, không dám vào phòng vì sợ những ống truyền và kim tiêm trên tay Tùng.

Càng ngày, sức khỏe của Tùng càng yếu dần, dù xạ trị đều đặn nhưng không cải thiện được nhiều. Một hôm, Tùng nắm lấy tay Mai và nói: "Từ mai em đừng đến đây nữa. Ở nhà chăm sóc con giúp anh. Đừng đưa con đến đây, anh cũng không sống được bao lâu nữa. Hai mẹ con cần tập quen với cuộc sống không có anh."

Mai ngỡ ngàng và chưa kịp hiểu rõ ý Tùng thì mẹ chồng đã kéo cô ra ngoài và nhắc lại những gì Tùng nói. Bà cho biết, Tùng đã sang tên nhà đất cho Mai để cô có chỗ ở cùng con, và mong cô không vào bệnh viện nữa. Từ đó, mỗi khi Mai cố vào viện thăm, Tùng đều lạnh nhạt, không nói chuyện hoặc tìm cách đuổi cô về. Nỗi đau trong lòng Mai càng thêm chồng chất khi con gái nhớ bố nhưng không thể gặp vì Tùng phải ở phòng cách ly.

Một ngày nọ, Tùng gọi điện cho Mai, bảo cô đưa con gái đến căn tin bệnh viện gặp anh. Mai mang con đến nơi, và thấy Tùng ngồi trên xe lăn, mẹ chồng đẩy ra. Để tránh con gái bị sốc, Tùng đội tóc giả, che đi đầu trọc vì xạ trị. Vừa thấy bố, con bé đã chạy ào tới ôm chặt Tùng. Nhìn hai cha con ôm nhau, lòng Mai thắt lại như có ai bóp nghẹt. Họ ngồi bên nhau một lúc thì Tùng bắt đầu mệt, cần phải quay lại phòng bệnh, nhưng con gái cứ ôm lấy bố không chịu buông tay. Anh dỗ dành mãi, con bé mới chịu buông, rồi lại hỏi anh: "Khi nào ba về nhà với con?"

Mai thấy Tùng len lén lau nước mắt rồi quay lại ôm con, nói rất nhỏ: "Ba phải đi làm để kiếm tiền mua sữa cho con nữa. Ngoan, về nhà với mẹ nhé." Lời nói dối đơn giản của Tùng để an ủi con gái đã làm Mai bật khóc. Cô hiểu rằng anh chỉ đang cố gắng làm tất cả để không làm tổn thương con gái nhỏ.

Ngày hôm sau, mẹ chồng trở về nhà với gương mặt buồn rười rượi, nói rằng Tùng chắc không cầm cự được bao lâu nữa. Bà đưa cho Mai tờ đơn ly hôn đã có sẵn chữ ký của Tùng. Bà nói rằng Tùng mong Mai nộp đơn nhanh để anh còn đủ sức ra tòa giải thoát cho cô. Mai lặng người, không biết phải làm sao. Cô đau đớn khi nghĩ đến việc phải chia tay người chồng mà mình đã yêu thương suốt năm năm qua. Mai đã xác định rằng nếu Tùng không còn nữa, cả đời này cô cũng sẽ không yêu và cưới ai khác. Nhưng nhìn con gái bé bỏng, Mai lo lắng cho tương lai của nó. Con bé cần một gia đình đủ đầy và ổn định.

Mai đứng giữa ngã ba đường, không biết nên tiếp tục kiên trì cùng Tùng chiến đấu đến phút cuối, hay lắng nghe lời khuyên của anh để bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc sống không có anh bên cạnh. Dù lựa chọn thế nào, Mai biết rằng tình yêu và sự hy sinh của Tùng sẽ mãi mãi in sâu trong trái tim cô. Cô biết rằng Tùng đã làm tất cả chỉ để bảo vệ hai mẹ con, và Mai cũng quyết tâm sẽ làm tất cả để giữ vững gia đình nhỏ mà họ đã từng mơ ước.

Những ngày tháng tiếp theo, Mai chọn ở bên cạnh Tùng, dù chỉ có thể gặp anh qua khung cửa kính phòng cách ly. Cô nói chuyện với anh mỗi ngày qua điện thoại, kể anh nghe về những bước đi đầu tiên của con gái, về nụ cười của con mỗi khi nhắc đến bố. Tùng yếu dần, nhưng trong mắt anh vẫn luôn sáng lên khi nghe về gia đình nhỏ của mình. Và rồi, vào một ngày mưa rả rích, Tùng đã rời đi, bỏ lại Mai và con gái với những kỷ niệm về một người chồng, một người bố tuyệt vời.

Dù mất mát quá lớn, Mai biết rằng cô phải mạnh mẽ để tiếp tục sống vì con gái. Cô sẽ luôn giữ lời hứa với Tùng, yêu thương con thay phần anh, và tiếp tục bước đi dù không còn anh bên cạnh. Để rồi mỗi khi nhìn vào mắt con gái, Mai lại thấy hình bóng của Tùng, người đàn ông đã từng cùng cô vượt qua những giông bão của cuộc đời.

>>>>  Đọc thêm các câu chuyện hay tại Evachoice