Tôi 42 tuổi, lấy chồng được 17 năm, có ba con, hai gái một trai, con gái học lớp 11 và lớp tám, con trai học lớp bốn. Trong 17 năm, tôi bị đánh khoảng trên dưới chục lần, bị xúc phạm, chửi rủa trong những lúc chồng lên cơn nóng tính. Tuy nhiên chưa một lần chồng xin lỗi. Nhiều lần chồng đánh và nói những lời khó nghe khiến tôi có cảm giác không được tôn trọng, yêu thương, luôn sống phòng thân chờ cơ hội để dứt áo ra đi khi sức chịu đựng vượt quá giới hạn.
Vì thế, kinh tế trong nhà không ai biết tiền của ai, làm ra bao nhiêu. Lương của tôi được chín triệu đồng, ăn tiêu sinh hoạt, nuôi chồng và ba con cộng mẹ già 70 tuổi. Lương chồng trên 12 triệu đồng đóng học cho con và điện nước (tổng khoảng sáu triệu đồng). Chính vì cuộc sống như thế, bố mẹ cho 400 triệu đồng khi gia đình bán được đất, tôi đã giấu chồng góp vốn làm ăn với một công ty. Rất tiếc thời Covid ập đến, công ty phá sản, đến nay coi như mất trắng số tiền này. Việc này tôi không dám nói với chồng. Tôi thừa nhận việc này tôi sai khi không bàn với chồng. Mới đây thôi, chồng phát hiện ra và về đay nghiến, chì chiết, riếc móc tôi là đồ phá hoại, đàn bà hư hỏng rồi nhiều từ rất khó nghe, còn động chạm cả bố mẹ tôi.
Tôi suy nghĩ và nói với chồng rằng nếu cuộc sống đã như thế, đừng làm khổ nhau nữa. Người ta nay sống mai chết vô thường lắm. Chồng bảo tùy tôi quyết định, tức là bỏ cũng không tiếc. Tôi tính không ở cùng nhà nữa, tạm thời bốn mẹ con dọn ra ngoài ở riêng, xác định không sống lâu dài được. Hỏi ý kiến các con cũng đồng ý không phải ở cùng bố. Nếu sống chung sẽ dẫn đến tình trạng tôi cạn kiệt về thể xác lẫn kinh tế. Chồng không hề hỗ trợ sinh hoạt, chỉ đóng tiền học và điện nước. Con cái ở trong hoàn cảnh gia đình như vậy cũng bị bạo lực tinh thần và thể xác.
Mọi người cho tôi xin lời khuyên nên cử xử thế nào với người chồng có tính vũ phu, bảo thủ, gia trưởng, chưa bao giờ nhận sai bất cứ chuyện gì. Trong lúc cảm xúc lẫn lộn, tôi viết có chút lộn xộn, mong mọi người thông cảm. Cảm ơn vì mọi người đã đọc bài.