Một ngày của tôi, sáng 6h dậy chuẩn bị, bế con nhỏ chưa tròn tuổi qua ngoại chăm rồi đi làm, 5h chiều địu con về, 6h tối nhờ chồng giữ con hộ một tiếng để ăn uống, thay đồ, tắm rửa, 7h chơi với con đến 8h ru bé ngủ. Con quấy mỗi đêm thức ít nhất ba lần nên tôi cố gắng giữ sức khỏe không để bệnh. Chồng vì lý do ngáy to nên đêm không thức chăm con phụ tôi được.
Một ngày tôi phát hiện mỗi tối chồng nhắn tin, gọi điện cho một cô bé nhỏ hơn nhiều tuổi, mới tốt nghiệp đi làm, ban ngày thì qua nhà nhau. Đầu tôi trống rỗng, không gào thét, vừa khóc vừa bế con qua mẹ, cũng không có ý định gặp con bé đó, tung hê, bêu rếu. Chồng cố gắng giải thích chỉ là nhắn tin tâm sự trêu nhau, qua nhà vì công việc, do chồng tôi làm việc tại nhà, không có chuyện gì xảy ra.
Đã hơn một tháng, tôi vẫn thấy trống rỗng, không muốn nhắc tới, không muốn nghe giải thích, tâm trạng dần ổn định để hoàn thành tốt công việc và chăm con. Vậy mà hôm qua, kỷ niệm ngày cưới của tôi, người nhà cô bé đó gọi cho tôi mắng vốn, nói chồng tôi chèo kéo, trước sau nói không đúng sự thật, kiểu tôi không biết giữ chồng mà để mồi chài con họ. Tôi nói mình không quan tâm đến việc của hai người đó, cũng không muốn nghe, rồi họ khóc, kể lể.
Tôi là người đáng thương hay con gái họ làm người thứ ba đáng thương? Tôi gọi chồng nói đừng để bên đó làm phiền tôi nữa, hãy để tôi bình tâm đi làm kiếm tiền nuôi con. Chồng lại bảo khi tôi phát hiện đã cắt đứt mọi liên lạc, nên con bé nhờ người tìm anh. Còn một tuần nữa thôi nôi con, tôi muốn sinh nhật đầu tiên con được vui vẻ, đủ gia đình nhưng tôi đối mặt làm sao đây? Chồng tôi trước giờ chưa từng ngoại tình, rất yêu chiều vợ con, phụ tôi tất cả những gì tôi yêu cầu, đi làm đều đưa hết lương cho tôi, và tôi muốn tiêu gì cũng được, không thắc mắc.
Sau khi tôi rời khỏi chồng, anh tiều tụy hốc hác, không chịu ăn uống, xin tôi tha thứ và thề không bao giờ tái phạm. Trái tim tôi giờ chỉ dành cho con, nguội lạnh, không tin tưởng cũng không đau khổ. Tôi có nên tha thứ, cho anh cơ hội? Tôi chỉ thương đứa con bé bỏng của mình.