Gần 30 Vẫn Thấy Dọn Nhà Là Một Thử Thách
Tôi 27 tuổi, chị 30, cả hai đều khó khăn với việc dọn dẹp nhà do quá khứ không được gia đình dạy nếp sống bài bản.
Khi tôi một tuổi, bố mẹ ly thân, mẹ đi nơi khác sinh sống. Bố "gà trống nuôi con", trên còn có ông bà nhưng bà bị liệt từ sớm và ông gia trưởng, quyết không phụ giúp việc nhà. Vì vậy, bố vừa phải phụng dưỡng ông bà vừa lo hai con gái nhỏ và làm kinh tế. Có lẽ lo các con tủi thân nên bố vừa là bố vừa là mẹ. Ông phụ trách việc nhà nhưng không thực sự chu đáo được như phụ nữ. Bố để bát đĩa 3 ngày mới rửa, quần áo tuần giặt một lần và nhà cửa gần như không bao giờ lau, quét, cần sẽ thuê người về dọn một lượt. Ngoài ra bữa ăn của gia đình thường xuyên là đồ ăn nhanh, đồ mua ngoài hoặc hết sức đơn giản như trứng, rau luộc, thịt luộc. Bàn thờ luôn phủ bụi và lúc nào nhớ được thì bố thắp hương, không thì thôi, không bắt buộc.
Bố cũng rất thương hai con nên không bắt chúng tôi làm việc nhà, ông bảo "để các con tận hưởng tuổi thơ", "tự do mới là số một". Vậy nên nếp sống hai chị em không được sạch sẽ nhưng cũng không nhận ra như vậy là không đúng. Tôi nhớ thời cấp hai đi học mặc áo sơ mi cáu bẩn ở cổ, dép dính bẩn không giặt và mùi cơ thể bị bạn bè trêu, rất xấu hổ nhưng không biết làm sao. Khi tôi lớn hơn, bố ốm nặng vài lần, lại có dịch vụ ship đồ nên gia đình tôi chuyển qua ăn ngoài là chủ yếu.
Khi tôi qua nhà bạn bè chơi, rất sốc khi thấy nhà các bạn sạch sẽ, thơm tho, gọn gàng đâu ra đấy. Quần áo các bạn luôn có mùi thơm, các bạn cũng luôn tự tin, khỏe mạnh, dáng người cân đối. Lúc này tôi đã biết hình như cách sinh hoạt nhà mình có gì đấy không đúng. Sau đó tôi đi làm, lại muốn chăm bố ăn uống ngon và dinh dưỡng nên lên mạng học cách nấu ăn dần ngon hơn, đảm đương nhiệm vụ nấu cơm cho cả nhà.
Quần áo tôi không giặt thường xuyên nhưng cố gắng thơm tho, phẳng phiu mỗi khi ra đường. Duy chỉ có nhà cửa còn bừa bộn vì tôi vẫn cảm thấy khó khăn khi dọn phòng ốc, nhà cửa. Giống như việc trước giờ chưa phải làm bao giờ tự dưng ép bản thân làm nên sinh ra cơ chế chống đối. Tôi phải cố ép mình để sống cuộc sống nề nếp hơn cho bản thân và gia đình được khỏe mạnh. Tuy nhiên, chị tôi có lẽ không nghĩ giống thế.
Tôi nhiều lần chia sẻ với chị về việc phải thay đổi nếp sống tốt hơn, hãy cùng san sẻ việc với tôi. Ví dụ tôi nấu cơm, dặn chị hãy rửa bát. Chị ậm ừ cho qua rồi nhiều lần để bát đĩa qua đêm, 2-3 hôm mới rửa, lại còn nguyên đồ ăn cũ ở đó nên mùi khó chịu. Tôi rất bực bội và mắng chị không có ý thức. Chị tự ái, không làm nữa. Bố thấy vậy, vài lần giấu âm thầm trong đêm dậy rửa bát để tôi không nặng lời với chị nữa. Tôi góp ý với bố, bố chiều hư chị, sau này bố không còn thì chúng con phải làm sao. Tôi còn nói sẽ không chăm sóc cho chị nếu mai sau bố không còn. Bố buồn tôi và cho rằng tôi ghê gớm với người nhà.
Nhiều lần tôi nói chuyện cho ra nhẽ với chị, rằng chị phải thay đổi. Chị xin lỗi tôi và hứa sẽ nề nếp hơn nhưng được vài bữa lại quên. Tôi rất bực và tủi thân, cảm thấy mình là người bé nhất nhà nhưng phải chăm cả nhà, muốn thay đổi nhưng luôn ở thế "người dọn người bừa". Tôi cũng không dễ chịu với việc sống gọn gàng hơn do từ bé đã vô tổ chức. Có phương án nào để giữ tổ ấm được gọn gàng, dễ chịu hơn không?