Mẹo thăng tiến
Làm việc cùng cơ quan nhưng Trần Lâm rất được lãnh đạo ưu ái và chỉ trong thời gian ngắn đã được bổ nhiệm làm Trưởng phòng, trong khi Tiểu Minh vẫn dậm chân tại chỗ, vẫn là một anh nhân viên chạy việc không hơn.
Bảo rằng Tiểu Minh không đem lòng so bì thì hẳn là nói dối. Khi xét về gia cảnh, bố mẹ anh và Trần Lâm đều làm ruộng, chân lấm bùn tay lấm đất. Còn về năng lực, nhiều lần cậu ta còn phải nhờ đến anh mới hoàn thành công việc cơ mà? Vậy thì vì cớ gì mà Trần Lâm được lãnh đạo cất nhắc hơn chứ?
Hôm ấy cơ quan tổ chức tiệc liên hoan tổng kết cuối năm. Nỗi buồn bực chất chứa trong lòng còn đó, Tiểu Minh thả phanh, nốc hết chén này đến chén khác. Đến khi hơi choáng, anh quay sang khoát tay lên vai Trần Lâm ngồi bên cạnh nói:
- Anh bạn, à không, giờ phải gọi là Trưởng phòng chứ nhỉ. Cậu leo lên cao rồi thì đừng quên thằng này đấy nhé!
Trần Lâm vui vẻ đáp:
- Bạn đừng nói như thế. Tôi đạt được vị trí này cũng chỉ vì nắm được mẹo thôi.
Tiểu Minh tưởng bạn nói đùa, hỏi lại giọng cợt nhả:
- Mẹo gì, nói để tôi học với nào?
- Bạn ghé tai vào đây tôi nói cho nghe. Mẹo này tôi ngộ ra được trong một lần đi họp muộn.
Cứ mỗi khi họp, ai nấy đều chọn ngồi ở hàng cuối để được thoải mái nhắn tin, lướt mạng, thậm chí đánh một giấc. Vì đến muộn nên Trần Lâm đành ngồi ở hàng ghế đầu.
Do phải ngồi trước mặt sếp nên trong suốt cuộc họp, Trần Lâm luôn tập trung cao độ. Sau buổi họp, anh ta được Cục trưởng gọi riêng vào phòng khen gợi vì có thái độ tốt, ham học hỏi. Thế là ít lâu sau được điều lên làm quản lý. Từ đấy cuộc họp nào Trần Lâm cũng ngồi ở hàng ghế đầu, không cần biết lãnh đạo nói gì, dù đúng dù sai, anh ta đều cố gắng ngồi ngay ngắn, ra vẻ chú ý nuốt từng câu từng chữ, mắt luôn nhìn thẳng và thỉnh thoảng cúi xuống ghi ghi chép chép.
- Bạn thử nghĩ xem, lời nói của bản thân được người khác quý như vàng như ngọc thì lãnh đạo nào mà không phởn cho được? - Trần Lâm ra giọng đắc ý.
Nghe bạn chỉ mẹo đơn giản đến ngỡ ngàng, Tiểu Minh như được khai sáng đầu óc.
Ngày hôm sau khi Tiểu Minh vừa đến cơ quan thì Cục trưởng có việc tìm. Nhớ lại mẹo bạn chỉ, anh áp dụng luôn. Khi nói chuyện với Cục trưởng, Tiểu Minh cứ nhìn ông như nuốt lấy từng chữ. Mẹo này đã có hiệu quả nên hai tháng sau, Cục trưởng nghỉ hưu, văn phòng có Cục trưởng mới và Tiểu Minh được cất nhắc lên chức Phó phòng.
Cục trưởng mới có vẻ rất quan tâm về tình hình của đơn vị nên thường xuyên mở các cuộc họp. Vẫn theo mẹo cũ, buổi họp nào Tiểu Minh cũng ngồi ở bàn đầu, mắt không rời lãnh đạo. Nhưng bất ngờ chỉ sau mấy buổi họp, anh bị giáng chức.
Tiểu Minh buồn bực, không hiểu nguyên do vì sao, trong một buổi ăn nhậu mới tâm sự với Trần Lâm. Sau khi nghe bạn nói, Trần Lâm tặc lưỡi:
- Hỏng rồi, mẹo này không áp dụng được với ông Cục trưởng mới đâu!
- Tại sao?
- Tôi quên không nói cho cậu. Lão ấy mắt trái bị hỏng nên phải lắp mắt giả, đâm ra rất ghét những người cứ nhìn chằm chằm vào mình. Cho dù cậu không có ý gì, nhưng cứ nhìn như thế thì lão sẽ cho rằng cậu đang chế giễu con mắt hỏng. Chỉ mới giáng chức chứ không đuổi việc là may cho cậu lắm rồi đấy!