ĐÔI GIÀY CUỐI CÙNG CỦA BA (Phần 1)

Nguyễn Trinh

Năm nay, đến ngày giỗ Ba, tôi lại mang đôi giày mới lên bàn thờ của Ba. Đó là đôi giày Ba mong ước suốt bao năm trời, món quà giản dị mà đầy ý nghĩa đối với ông. Tôi nhớ rõ khi Ba lần đầu tiên kể về ước mơ sở hữu đôi giày đắt tiền, tôi đã bật cười, cho rằng ước mơ đó thật kỳ cục. Thế rồi, đến khi tôi đủ khả năng mua cho Ba đôi giày đầu tiên, Ba chỉ mang nó một lần duy nhất, rồi mãi mãi không thể sử dụng được nữa.

Sáu hình ảnh cảm động về người cha

Ký ức về Ba quay lại rõ rệt trong tâm trí tôi, đặc biệt là vào sinh nhật lần thứ 50 của Ba, một năm trước khi ông qua đời. Hôm ấy, tôi đã bắt chuyến xe cuối cùng lúc 7 giờ tối để về nhà, ôm chiếc bánh gato trong lòng, cẩn thận tránh để ai đó đụng vào. Đó là chiếc bánh đắt nhất mà tôi từng mua, gom góp tiền làm thêm suốt cả tuần mới đủ. Nhưng tôi không tiếc gì cả, chỉ thấy vui khi nghĩ đến cảnh Ba sẽ thổi nến.

Khi về đến nhà, tôi thấy Ba đã ngồi đợi bên mâm cơm tối, không khí gia đình ấm cúng và vui vẻ. Cả nhà cùng nhau thổi nến, chúc mừng sinh nhật Ba. Hơn 20 năm qua, dù đi đâu hay bận rộn thế nào, Ba luôn cố gắng về nhà ăn cơm với vợ con. Thời đó, nhà tôi nghèo đến mức một củ khoai cũng phải chia làm mấy bữa. Có lần tôi đi học về đói lả, lục lọi khắp nhà không có gì ăn, Ba liền tháo đôi dép đang mang để bán đồng nát, đổi lấy mấy nghìn mua mì tôm cho tôi.

Tôi còn nhớ, cứ mỗi dịp Tết hay khai giảng, Ba đều mua giày dép mới cho tôi và mẹ, nhưng ông vẫn đi đôi dép cao su đã mòn đế. Khi còn nhỏ, tôi ngây thơ hỏi Ba: "Sao Ba không mua giày mới?" Ba chỉ cười, xoa đầu tôi và nói: "Ba thích đi đôi này hơn vì nó mát và đi vẫn tốt, không dùng thì phí lắm." Nhưng thật ra, trong suy nghĩ của Ba, đôi giày mới của ông có thể đổi lấy hai đôi khác cho tôi, nên mọi thứ tốt nhất ông đều dành hết cho tôi.

Ba năm sau, ngày cưới của tôi tình cờ trùng đúng ngày sinh nhật Ba. Cả nhà vui lắm, chồng tôi cũng cười bảo đó là món quà tuyệt nhất dành cho Ba vợ. Hôm ăn hỏi, tôi thấy Ba mặc vest chỉnh tề nhưng vẫn mang đôi dép cao su cũ kỹ. Hôm sau, tôi mua một chiếc hộp to, mang về đưa cho Ba. Ông ngạc nhiên lắm, không hiểu sao tự dưng lại được tặng quà, nhưng khi mở hộp, thấy đôi giày tay màu đen bóng loáng, Ba không nói lời nào, chỉ im lặng.

Tôi thoáng lo lắng, sợ Ba không thích món quà. Nhưng lát sau, tôi thấy vai Ba khẽ rung lên, mẹ tôi mỉm cười. Đó là lần duy nhất tôi thấy Ba xúc động đến thế. Món quà nhỏ bé, đơn sơ nhưng đã chạm đến trái tim ông. Vậy mà đôi giày đó, Ba chỉ mang đúng một lần duy nhất trong ngày cưới của tôi. Sau đó, đôi giày lại trở về hộp, mãi mãi nằm yên, giống như Ba.

Giờ đây, mỗi năm đến ngày giỗ, tôi vẫn đem đôi giày ấy đặt lên bàn thờ, để nhớ về Ba, nhớ về tình yêu và sự hy sinh vô điều kiện mà Ba đã dành cho tôi suốt cả cuộc đời.