Kiếp này chúng ta sẽ là nghiệp duyên (Phần 1)

Nguyễn Trinh

Cuộc đời thật oan trái, như thể những điều này chỉ có trong phim. Nhưng có lẽ, phim chính là hiện thực hóa cuộc sống, và tôi chính là nhân vật chính trong bộ phim Nghiệt Ngã này. Tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ.

Mẹ tôi mất khi em trai tôi ra đời, khi tôi vừa tròn 10 tuổi. Hai năm sau, cha tôi, vì lao lực, cũng rời bỏ chúng tôi.

Tôi vẫn nhớ như in những ngày tháng hạnh phúc bên bố mẹ. Mẹ tôi là một giáo viên cấp hai, đẹp và dịu dàng. Bố tôi là một kỹ sư xây dựng, hiền lành và tốt bụng. Mẹ tôi ra đi vì một tai nạn giao thông khi trên đường trở về nhà sau giờ dạy. Tuổi 30 của mẹ dừng lại chỉ cách nhà 500 mét. Hàng xóm hớt hải chạy vào báo tin: "Mẹ con bị tai nạn, nặng lắm!".

Những lời đó ám ảnh tôi đến tận bây giờ. Khi bố đưa tôi vào bệnh viện, bác sĩ đã đẩy mẹ ra với một tấm khăn trắng. Em trai tôi may mắn được mổ kịp thời, nhưng phải nằm trong lồng kính hàng tháng vì sinh non, sức khỏe lại yếu do thiếu sự chăm sóc của mẹ.

Bố tôi đã phải gánh vác mọi việc trong nhà. Ông bỏ hết công việc để chăm sóc tôi và em trai. Thế nhưng, khi kinh tế khó khăn, bố phải trở lại làm việc, còn em trai tôi được gửi cho ông bà nội chăm sóc. Bố tranh thủ lúc nghỉ về nấu nướng và đưa đón tôi đi học. Đêm nào, bố cũng thức đến 2-3 giờ sáng để dỗ em ngủ. Vất vả là thế, nhưng bố luôn ôm tôi vỗ về mỗi khi tôi nhớ mẹ.

Ba năm sau, bố cũng thất hứa, rời bỏ chúng tôi để qua thế giới bên kia. Bố mất đi, tôi mất đi chỗ dựa tinh thần duy nhất. Từ đó, tôi và em trai sống nhờ tình thương của ông bà và người thân. Tôi sống với ngoại, còn em trai ở cùng ông bà nội, họ đều đã già. Nhờ tình yêu thương của các cô chú và anh chị em, tôi lớn lên từng ngày, được đi học đến hết cấp ba. Giá như hoàn cảnh tôi tốt hơn, giá như mẹ tôi còn sống, có lẽ mọi chuyện đã khác...

Xem tiếp tại: